(SVVN0) Những thanh âm và hơi thở của bố và người đàn bà kia cứ luôn chập chờn trong đầu tôi! Đó cũng là nguyên nhân khiến tôi luôn trút những bực dọc vô cớ lên bạn trai của mình…
Chẳng biết tự bao giờ, cái lệ cả nhà cùng ăn cơm tối đã trở thành “luật bất thành văn” của gia đình tôi. Ăn xong bố lại vội đi vì có ca cấp cứu đang đợi bố ở bệnh viện. Bố tôi là bác sĩ mà. Bố nói đợt này nhiều ca cấp cứu nên rất cần tay nghề của một chuyên gia đầu ngành ngoại khoa như bố.
Ở nhà, bố tôi luôn là một thần tượng trong mắt mẹ, tôi và cô em gái. Mỗi khi rỗi, bố con tôi đều lôi đống đĩa cũ của ban nhạc Modern Talking ra nghe. Bà ngoại tôi luôn đưa bố ra làm tấm gương để các dì làm mẫu thần tượng để sau này chọn chồng. Nói chung, bố đẹp không một tì vết trong mắt tất cả những người xung quanh.
Một hôm, đi sinh nhật một nhỏ bạn về muộn. Tôi gọi người yêu tới đón. Anh đưa tôi về qua những con đường quen thuộc. Phố vẫn thơm mùi hoa sữa, như xức một mùi nước hoa thơm tho quyến rũ lạ thường. Người ta bảo, thời khắc chuyển từ thu qua đông là thời khắc gợi cho những loài khác giống tìm đến với nhau. Chẳng biết điều đó đúng hay sai, nhưng tôi rất hạnh phúc khi đi cạnh người yêu mình.
Đêm phố vắng người. Chiếc Camry màu vàng rạ của bố với biển số tứ quý đậu nép kín đáo bên đường. Tôi và bạn trai tò mò: Sao giờ này xe bố còn ở đây? Hay xe của bố bị hỏng? Bạn trai tôi cũng đinh ninh như vậy nên chúng tôi tiến lại gần. Nhạc từ xe phát ra, vẫn những ca khúc của Morden Talking mà bố với tôi từng mê như điếu đổ. Xen lẫn với tiếng nhạc là tiếng thở.
Tiếng thở ma lực, đôi khi là những tiếng rên khẽ, như ai đó cố giữ rít trong miệng không muốn lọt ra ngoài. Trời ạ, cái gì kia? Trước mắt tôi là bố đang hì hục với một người đàn bà lạ. Bóng đèn led của xe ôtô đủ làm tôi thấy họ đang như ở thời hồng hoang, không một mảnh vải trên người. Bố bảo tối nay có ca trực cơ mà? Mọi thứ như sụp đổ trước mắt tôi. Tôi như chết đứng. Người yêu kéo vội tôi lên xe chạy xe thẳng một mạch. Sau lưng tôi vẫn tiếng nhạc Modern Talking trộn với hơi thở rên rỉ đến gai người…
Hôm đó về nhà, cũng như những ngày sau, bố vẫn thể hiện là người dù bận nhưng vẫn quan tâm gia đình, bằng cách thực hiện nghĩa vụ ăn cơm tối. Vì đẹp một cách không tì vết nên mẹ tôi và tôi cực kì tin tưởng bố. Tôi không dám tâm sự với ai vì những gì đã nhìn thấy trong buổi tối hôm đó, bởi trong họ bố luôn là một thần tượng.
Từ ngày biết bố có mối quan hệ khác. Tôi luôn giằng xé tâm can mà chẳng biết nên giải quyết thế nào. Nhiều đêm tôi ôm gối khóc, khóc vì thương mẹ tảo tần làm lụng để lo cho cái tổ ấm này, khóc vì xấu hổ với bạn trai… Những khoảng khắc hiếm hoi gặp bố của một ngày, tôi chỉ chào bố một câu hay gật gừ khi bố hỏi rồi chạy hộc tốc vào phòng.
untitled.bmp
Ảnh chỉ có tính chất minh họa
Sau thời điểm đấy, học lực của tôi rơi thê thảm. Mọi bực dọc tôi chỉ biết trút lên bạn trai. Tôi hay giận vô cớ. Tôi nghi ngờ anh mỗi khi anh mải làm mà ít nhắn tin hay gọi điện đến tôi, dù tôi biết công việc anh cực kỳ bận rộn. Tôi luôn nghĩ: biết đâu lúc tôi đang ở nhà ngoan ngoãn học bài, thì anh lại đi với một cô khác trong tiếng nhạc Modern Talking thì sao...
Ngay cả khi chúng tôi gần gũi nhau, nghĩ đến tiếng nhạc có mix hơi thở kia, tôi lại đẩy anh ra. Tôi ghét mùa thu và cái mùi hoa sữa gợi tình. Tôi ghét nhạc Modern Talking. Tôi ghét chính tôi… Tôi còn biết tin ai bây giờ? Tôi sợ đến một lúc nào đó anh ấy không chịu nổi và cũng rời xa tôi. Tôi phải làm sao đây?!